Đây là sự tương tự: Nếu bạn để tách cà phê trên bàn thì bạn mong đợi rằng nó sẽ ở yên đó. Chắc chắn rồi, có thể bạn di chuyển nó loanh quanh trên bàn nhưng dù sao vẫn là cái tách ở trên bàn. Nếu cái tách bắt đầu nhấp nháy và biến mất, bạn sẽ nghĩ một cái gì đó siêu nhiên đang xảy ra.
Sự biến mất của cái tách không phải là cái để ta trải nghiệm vì nó vi phạm định luật bảo toàn khối lượng, nhưng nếu không gian và thời gian thực sự là hai mặt của cùng một đồng xu thì điều này sẽ được phép xảy ra. Khi một vật bị giới hạn trong không gian (nó có kích cỡ và vị trí) thì nó cũng có thể bị giới hạn trong thời gian (nó có thể xuất hiện và biến mất).
“Trong kết nối giữa thời gian và không gian thì dễ hiểu về không gian hơn bởi vì nó hiện hữu ở đó”, bà bổ sung. “Nhưng thời gian bao giờ cũng đẩy ta về phía tương lai”.
“Trong khi chúng ta thực sự chuyển động về phía trước trong thời gian, cũng luôn có một số chuyển động ngược lại, một dạng của hiệu ứng đong đưa (jiggling effect), và đó là chuyển động mà tôi muốn đo với các meson K và B”, bà nói.
PGS. Vaccaro hiệu chỉnh các phương trình của cơ học lượng tử theo cách mà sự bảo toàn khối lượng không phải là một điều kiện cho trước của vũ trụ. Bà khám phá ra rằng thời gian và không gian ứng xử giống nhau trong tình huống này. Một điều thú vị hơn là một khi ta cho phép vi phạm về tính đối xứng thì các phương trình dẫn đến các phương trình mô tả được vũ trụ và định luật bảo toàn khối lượng lại xuất hiện từ lý thuyết này.
“Hiểu được sự tiến hóa của thời gian theo cách này sẽ mở ra một cái nhìn hoàn toàn mới về bản chất cơ bản của thời gian”, bà nói. “Nó thậm chí còn giúp chúng ta hiểu tốt hơn các ý tưởng kỳ quái như là du lịch ngược thời gian”.
Hình trong bài: PGS Joan Vaccaro, từ Griffith's Centre for Quantum Dynamics. Griffith University